MỘT CUỘC CHƠI Ta đã đến với trần gian xa lạ Không hành trang, không cả một mảnh che. Quá ngỡ ngàng, phải bật khóc “u oe” Rồi tiếng khóc cứ rụt rè len lỏi… Với ngày tháng, đứng lên, theo tiếng gọi Của tình yêu, của đồng loại, bạc tiền Hấp dẫn nào cũng thấy tựa thần tiên Khiến quờ quạng, như nhắm nghiền đôi mắt! Chính vì thế mà đó đây thành giặc Lắm hận thù, lắm tranh chấp: được, thua Lớp lớp người, mạng sống là trò đùa Của những kẻ mãi ganh đua quyền lực Dẫm lên xác bao dân lành oan ức Chịu đói nghèo, cơ cực… khắp nơi nơi! Cùng là người, cùng chung một bầu trời Chung trái đất, chung từng hơi khí thở… Xin nghĩ lại, những lòng nào, sao nỡ Không nhìn nhau, sao phải sợ nhìn nhau? Hãy nhìn nhau, xoa dịu bớt thương đau Cho nhân loại xanh lại màu ngọc bích. Sống dương thế, có chút gì hữu ích? Nắm xương tàn, chứng tích một cuộc chơi. ...